25/12/16

[​IMG] 
Dịch: Uông Dụ
Editor: Kan Kun
Hàng Hàng cảm thấy mỹ mãn ăn một tô mỳ lớn, theo lý có thể thỏa mãn mà đi thả mình lên giường, nhưng không biết làm sao, anh bạn Lương Trạch này khuya như vậy rồi mà còn chưa chịu về.
Hàng Hàng đưa mắt nhìn điện thoại, hai giờ ba phút sáng. Gọi cho Lương Trạch, vẫn là không ai nghe máy.
Không cần nghĩ nữa, cậu ta chắc chắn lại nhậu tới quên trời, quên trăng rồi.
Về việc Lương Trạch mỗi lần nhậu là như nhậu cho chết, Hàng Hàng từ khi biết cậu ấy thì đã biết cậu ấy chính là người như vậy. Về sau làm bạn, Lương Trạch mới được coi là bớt bớt lại chút ít. Thế nhưng qua được vài năm, hai người từ chỗ còn son, đã thành “chồng già”, “vợ già”, mà người “vợ già” này lại bắt đầu giở quẻ, lại bắt đầu trở lại làm thành viên quen thuộc trong các quán nhậu của giới văn nghệ nữa rồi.
Tới bây giờ Hàng Hàng nhớ lại, lúc đầu Lương Trạch gia nhập cái hiệp hội tác giả đó chính là khởi đầu của tất cả tội ác. Bạn nghĩ đi, một nhóm văn nhân họp lại với nhau, không phải để lập một đội banh, hai chục hợp không phải để làm một tốp ca, ba chục không định tổ chức múa. Vậy thì tụ tập để làm gì? Chẳng phải để quậy phá, chẳng phải giả bộ nho nhã, chẳng phải sỉ nhục nhau hay nịnh nọt nhau sao? Mấy dạng này, thiếu rượu thì làm gì còn hứng thú nữa.
Lương Trạch đi nhậu, hồi đầu Hàng Hàng cũng không thấy khó chịu, cũng không quản thúc gì, suy cho cùng cũng là đàn ông con trai. Nhậu? Thì cứ nhậu. Nhưng càng về sau càng thường xuyên, đem lại một nguy cơ nhỏ cho việc tiền bạc trong nhà, thêm vụ nhậu xỉn còn dám nhảy lên đè người ta, anh phải có ý kiến rồi.
Nói về chuyện thường xuyên.
Ba ngày nhậu nhỏ, năm ngày nhậu bự.
Nhậu nhỏ thì cũng không nói đi. Cùng lắm là leo lên nóc nhà bóc miếng ngói rồi quớ lấy cây bút lông bắt bạn ký tên. Có gì đâu, trên nhà có bao nhiêu mảnh ngói đây? Cùng lắm là bạn đang ngủ thì dựng bạn dậy, bắt đàm đạo triết học đương đại, cũng có mấy tiếng đồng hồ thôi à! Nói đủ rồi, ói chán chê rồi, cậu ta sẽ ngoan ngoãn mà nằm ngủ bên cạnh bạn.
Còn lớn thì quá sức tưởng tượng luôn. Ví dụ như, Hàng Hàng mới sáng sớm ra nhận được điện thoại tới, công an nói: “Bạn của anh bốn giờ sáng đòi vô Ung Hòa Cung cho kỳ được, nói giờ này cầu mới linh, Lạt-ma ra giải thích là chưa tới giờ mở cửa, cậu ta cứ không nghe, không nghe còn tính leo qua tường đỏ để vào trong! Khuyên cũng khuyên không xong, ngăn cũng cản không nổi, cuối cùng Lạt-ma gấp quá đành gọi công an 110 tới!” Ví dụ như, Lương Trạch nhậu cho không còn biết trái phải, tử trong Tiền Quỹ (Cashbox Partyworld) ra, giành trả tiền. Người ta nói máy bị hư, tạm thời chưa quẹt thẻ được, cậu ta đập lên cái máy mà tranh cãi với người ta. Cậu ta mà xỉn rồi hả, nói năng thế nào cũng từ không đạt ý, người toàn mùi rượu cho dù bạn có đẹp trai cỡ nào mấy cô gái cũng né hết! Có thể tưởng tượng ra, nói không xong cậu ta liền phát bực, bực rồi chẳng phải sẽ đập đồ của người ta sao? Thực ra Hàng Hàng cảm thấy đập thì cứ đập đi, anh đền cho em, nhưng em đừng có leo lên quầy tiếp tân của người ta mà nhảy đầm nha. Mà thực ra nhảy cũng không phải là không nhảy được, em phải trái gì cũng đừng có rút dây nịt ra cầm trên tay nha. Ví dụ như, em xỉn rồi thì xỉn rồi, không được xề đại vô mép đường mà nằm à. Không kiêng nể, em cứ đòi leo tường vô nhà cũ của Đoàn Kỳ Thụy (một quân phiệt và chính khách quan trọng của Trung Quốc cuối nhà Thành và đầu Trung Hoa Dân Quốc), thôi thì vô thì vô, nếu em muốn coi thì cũng không có gì, em rảnh quá đòi đề tự lên xà nhà của người ta làm gì? Đề tự có bản lãnh thì đừng có để bị té! Té xuống bị người ta phát hiện rồi chứ gì? Người ta phát hiện đem em tới công an chứ ha? Công an ở đó quen mặt em hết rồi, nói gì với em vậy ta? Em làm vậy gọi là phá hoại hiện vật!
Giờ nói về nguy cơ tiền bạc trong gia đình.
Lương Trạch đi nhậu bạn bè cậu ta ai cũng mừng, tại sao? Vì có người bao! Ai mà giành là cậu ta giận người đó.
Nhưng vụ này thì Hàng Hàng chịu không nổi nha! Hai người cùng nhau chung sống, tiền làm gì chia ra của em của anh? Kết quả vừa vặn đúng lúc, hễ cứ tới cuối tháng Hàng Hàng lại vò đầu bứt tóc. Chúng ta không phải thiếu tiền, nhưng cũng không phải vàng chất thành đống, đúng không?

[​IMG] 
Vì điều này, Hàng Hàng không những cất kỹ càng tiền của bản thân, lệnh chuyển tiền của Lương Trạch vừa tới, tổng số chỉ cần vượt qua năm ngàn là giữ liền, gửi ngân hàng, mật mã cũng không cho Lương Trạch biết. Nhưng, khoản lớn thì anh có thể cắt giảm được, còn những khoản nhỏ như hai ngàn, ba ngàn thì ngăn không nổi. Giờ thì danh tiếng cậu ấy lớn rồi, các tuần san, tạp chí, báo tới tìm cậu ấy viết chuyên mục, viết tùy bút. Mới dạo gần đây có một hiệu sách tới, nói muốn xuất bản tập tùy bút của Lương Trạch, Lương Trạch nói cho Hàng Hàng biết chuyện này, Hàng Hàng hỏi, vậy tập tùy bút đó tên gì?, Lương Trạch cười đáp: “Người say Bắc Kinh!
Hàng Hàng liền phi một bạt tay lên. “Em còn có lúc nào tỉnh táo không vậy?"
Cuối cùng, nói tới chuyện xỉn về đè người.
Bình thường thì im thin thít, làm tư thế nào thì làm tư thế đó. Xỉn về, bước vô cửa liền ngang ngược, ra sức đòi đè người, mình mẩy toàn mùi rượu, mặt hiện rõ vẻ lưu manh. Nhưng em ngược lại thẳng băng rồi kia! Tới nói còn không rõ ràng, em còn muốn làm gì!
Tóm lại, Lương Trạch làm Hàng Hàng tức muốn điên.
Nói không nghe, chửi thì như gió ngang tai, điện thoại vừa reo, hồn phách người này liền không còn, bay ra đường rồi.
Cho dù Hàng Hàng có khuyên răn hết nước hết cái, thì cũng hai chữ thôi - “vô dụng”.
Thế nên, Hàng Hàng rút tai nghe, khóa điện thoại của Lương Trạch, đem nhà văn lớn nhốt ở trong nhà.
Vẫn không được, bạn nhậu lái xe qua rước, ở dưới lầu gọi vọng lên.
Một lần, Lương Trạch lời nói thành khẩn: “Bút ký của em cũng phải viết để sống chứ. Không thì lấy gì mua ái sơ-mi Versace cho anh đây?
Hàng Hàng bực mình đáp: “Em khỏi mua đi! Không mặc đâu!
Chuyện bỏ nhậu, có mấy chỗ giống với cai ma túy vậy. Nếu tự thân người đó không thể kiên cường tới cùng, thì người bên cạnh khuyên thế nào cũng vô dụng.
Ép buộc Lương Trạch hối lỗi sửa sai bỏ nhậu, bốn chuyện rất làm mất mặt.
Ngày hôm đó, đồng chí Lương Trạch nhận được một cuộc điện thoại từ một biên tập của tuần san nào đó, người đó nói: “Lương Trạch, cậu làm làm sao vậy? Mấy thứ cậu viết toàn là gì đâu không vậy!
Lương Trạch giật mình: “Hửm?
Biên tập nói: “Hôm bữa tôi gửi đề tài cho cậu chọn bị lộn rồi, “Nghệ thuật chung sống với đàn ông” là gửi cho Triệu Hiểu Man! Tôi gửi sai, cậu cũng không thể cứ theo đề tài đó mà viết chứ? Cậu còn viết, còn viết... Tôi nói cậu biết, tôi thật sự không muốn nhắc lại đâu!
Lương Trạch nghe mà như không, rùng mình một cái. Hôm đó cậu ấy nhậu về dường như là đã có viết tùy bút cho người biên tập này, thế nhưng... rốt cuộc là đã viết cái gì vậy? “Nghệ thuật chung sống với đàn ông”... Tôi có thể viết được gì rồi? Viết gì mà làm cho người ta tức giận dữ vậy?
Vừa nghĩ tới là liền thấy sợ.
Lại thêm kết quả xét nghiệm ra, nhìn sơ qua nhóm mỡ máu, Lương Trạch cũng hết dám nhậu nữa.
Thế nên cậu ấy nói: “Anh đẹp trai, em phải cai nhậu!
Cai nhậu?” Em mà cai cái khỉ gì. Cai nhậu mà em lại tối không về nhà! Mới được có mấy ngày!
Hàng Hàng tức giận.
Ba giờ sáng, chính là thời khắc chiến đấu náo nhiệt nhất ở mấy nơi nhậu nhẹt, người cũng đông nhất. Lúc đầu chỉ có Lương Trạch, Tận Thị Thư (Toàn là sách), Lão Quỷ, Vũ Hiểu Quyên. “Toàn là sách” bốn hiệu sách, đêm nay hẹn mấy nhà văn họ ở đây mục đích đầu tiên là nói sẽ xuất bản tùy bút của họ, đem sẵn hợp đồng, chuẩn bị ký. Kết quả, chuyện chính làm xong, Vũ Hiểu Quyên đề nghị mọi người tới bar ngồi chơi. Lúc này, Lương Trạch định khước từ, nói phải về. Vũ Hiểu Quyên không để yên, nói: “Cậu về rồi thì còn gì là cuộc vui nữa?” Lương Trạch xám mặt, “trước giờ đâu phải tôi hẹn đâu!” Sau đó Tận Thị Thư về, Lương Trạch cũng nói phải về. Không biết sao, đụng phải nhóm người Long Ngữ, Bánh Mì Hấp, Thùng Rượu, Mưa Rơi Hết Hồn, vân vân. Hai bên gặp mặt, lại chào hỏi lôi kéo thêm nhiều người. Tất cả từ trong bar đi ra, qua KTV.
Lương Trạch luôn nói là phải về, Long Ngữ nói: “Cậu về cái gì mà về chứ, mai tôi lại vào núi rồi, cậu uống với tôi mấy ly đi!
Đồng chí Long Ngữ là một biên kịch, rất xứng đáng với cái tên của cậu ta, rất có thiên phú về việc sử dụng câu chữ. Người này trà trộn vào chuồng của đoàn phim, nhà đầu tư, văn học. Cả ngày bạn đều có để nhìn thấy cậu ta, nếu mà không thấy, thì chỉ có thể là bị nhà đầu tư nhốt lại rồi thôi.
Lương Trạch hỏi: “Lần này cậu lại bị nhốt ở đâu nữa?
Long Ngữ đáp: “Linh Sơn
Lương Trạch nói: “Ò, chỗ đó thanh tịnh, phong cảnh cũng rất được
Long Ngữ chụp lấy chai rượu chửi: “Được cái trứng! Chê tôi viết kịch bản dài dòng, nói ba tập mà chưa lòi ra được cái nguyên do, nhốt tôi ở đó là để cho tôi học được cái gì gọi là “hành văn gãy gọn”!”.
Mọi người nghe thấy cái giọng này đều cười rộ lên.
Sau đó, Lương Trạch chịu không nổi lời mời của Long Ngữ, cậu ta nói như sắp phải ra pháp trường vậy, nên bắt đầu uống lại. Micro thì chẳng đụng vô. Có tất cả hai cái, từ đầu tới cuối đều trên tay của Vũ Hiểu Quyên và Bánh Mì Hấp.
Nhậu cho tới khi hết còn thấy đường nữa, kèo này mới chịu giải tán.
Chín người, còn đứng dậy nổi chỉ sót lại Lương Trạch và Lão Quỷ.
Khiêng từng người từng người đi xong, Lương Trạch bắt xe về tới phố Yên Đại Tà thì trời cũng đã sắp sáng.

[​IMG] 
Mặc dù là đầu hè, nhưng sáng sớm vẫn rất lạnh. Cậu kéo lại cổ áo, rón ra rón rén bước vào trong sân. Cậu lúc này mong cho Hàng Hàng ngủ chết rồi, cậu thật nhanh cởi bỏ đồ mặc, chui vào trong lòng anh, làm như là mình thực sự về sớm lắm.
Trời mờ tối, Lương Trạch nhìn thấy chiếc xe đạp của Doanh Doanh.
Hôm qua bạn trai tới rước đi à? Nên xe còn ở đây
Nói tới xe đạp của Doanh Doanh, Lương Trạch có tình cảm rất sâu đậm với nó. Cậu ấy rất hay mượn xe đạp cô, bởi vì mỗi lần đi nhậu Hàng Hàng không cho cậu lái xe. Cũng hên là gần, nên cậu toàn đạp xe đi.
Thế nên, Doanh Doanh đã đổi xe mới mấy lần, đều là Hàng Hàng trả tiền.
Tại sao ư?
Là thế này.
Một lần, Lương Trạch lấy xe đi, sau đó nhậu xỉn, Long Ngữ gây phiền phức cho cậu ấy, đòi đẩy xe cho bằng được. Vậy là Lương Trạch và xe bị cậu ta đẩy đi. Mà càng đẩy Lương Trạch càng cảm thấy sai sai, nhìn thì thấy là đang bị đẩy theo hướng xuống hào. Cậu mới nhanh tay ôm lấy một cây liễu. Nhờ vậy, cậu ở lại trên bờ, con chiếc xe thì xuống dưới hào nằm.
Lần này, chiếc đầu tiên ra đi.
Tiếp theo đó còn có chiếc thứ hai, thứ ba. Chúng ta cứ từ từ kể ha.
Chiếc thứ hai đang còn mới toanh. Lương Trạch đạp đi, vào trong tiệm người ta. Hoặc nên nói là, đạp xe thẳng vào trong tiệm luôn. Lúc đó trời cũng đã tối, Lương Trạch đã nhậu xong tăng một, rồi Vũ Hiểu Quyên kêu cậu rồi dắt nhau đi tăng hai. Đó là một quán nhỏ bên đường Tây Tứ, lúc đó là giữa hè, cửa quán rộng mở, nên Lương Trạch quên xuống xe, cứ vậy mà đạp vô quán. Vậy bạn nghĩ quán người ta có thể để yên không? Bèn bảo cậu ta đem xe ra ngoài. Lương Trạch sợ mất, mới cất công khóa xe vô hàng rào. Nhưng tới khi cậu nhậu ra, đừng nói là xe đạp, tới hàng rào cũng không còn.
Chiếc thứ ba, Doanh Doanh mua một chiếc xe cũ. Bụng nghĩ lần này Lương Trạch có lấy đi cũng không sợ mất nữa. Chỉ tiếc là... Một ngày nọ, cũng đã rượu quá ba tuần. Lương Trạch nhậu xong rồi tính về nhà, không ngờ Bánh Mì Hấp nhảy lên xe, nói: “Dù gì chúng ta cũng chung đường, cậu cho tôi quá giang đoạn đi”. Lương Trạch nói: “quá cái gì mà giang, cậu bắt xe đi, tôi mắt hoa sắp hết thấy đường rồi đây!” Bánh Mì Hấp lắc lắc tay, nói: “Không sao, chạy đi, anh em chúng ta đồng sinh cộng tử”. Chắc là câu này linh nghiệm. Chiếc xe cũng không phải là đụng trúng cái gì, chỉ là đang đạp thì rớt bánh thôi. Phuộc trước sút ra. Thiếu chút nữa Lương Trạch và Bánh Mì Hấp thành hai miếng bánh thịt rồi.
Sau đó, Hàng Hàng không cho Lương Trạch lấy xe của Doanh Doanh đi nữa. Mỗi lần trước khi Lương Trạch đi, Hàng Hàng cố tình nhét vào túi quần cậu một trăm đồng, dặn cậu có đưa người ta về thì cũng phải biết tiết chế, rồi nếu mà không được, mò vô túi, cũng có thể tự bắt xe về. Điều này thực sự không phải là Hàng Hàng lo lắng vô cớ, Lương Trạch mà hứng lên, cỏ thể từ Ngã Ba Mới đưa bạn về Thông Huyện (khoảng hơn 30 km).
Lúc này, Lương Trạch nhìn chiếc xe đạp nửa mới nữa cũ của Doanh Doanh, cảm thấy có chỗ nào đó không dược đúng.
Chỗ nào không đúng đây?
Lương Trạch tiến tới gần xem.
À, là xe chưa khóa!
Vậy sao mà được chứ. Hiên sân chưa có thả xuống, mất xe rồi sao?
Thế nên, Lương Trạch bèn cuối xuống khóa xe lại.
Khóa của xe Doanh Doanh ở đằng trước, bởi vì phía sau còn có một cái khóa hình chữ U nữa. Lương Trạch với tay xoay ổ khóa ở đầu xe, có hơi với không tới, cậu mới ráng cúi xuống thêm. Kết quả à... dùng dức hơi quá, nghe “đinh” một tiếng, đầu cậu đập mạnh vào chuông xe.
Cửa sổ trên lầu mở ra, Hàng Hàng ló đầu ra ngoài.
Lương Trạch làm gì có sức mà nhìn lên, mới bị đau muốn chết. Lần này, đập trúng chỗ, Lương Trạch vừa xoa vừa cảm giác chắc sưng lên một cục rồi.
Hàng Hàng ở trên la xuống, Lương Trạch cũng nghe chẳng rõ, chỉ cảm thấy dư âm tiếng chuông còn vang vọng trong đầu.
Hàng Hàng la Lương Trạch la tới trời sáng, Lương Trạch ra sức giải thích là cậu chẳng uống bao nhiêu cả. Hàng Hàng hỏi: “Uống không nhiều mà đầu em cỏ thể sưng cục chà bá như vầy sao? Đập đâu mà ra được vầy hả?” Lương Trạch chỉ biết câm nín.
Cục u nằm đó một tuần, nhưng hơn cả tháng, những lời la mắng của Hàng Hàng cùng với tiếng chuông kia vẫn quay mòng mòng trong đầu của Lương Trạch.
Nhậu! Nhậu! Nhậu!
Toàn là họa do nhậu gây ra.
Lương Trạch viết một bức chữ lớn dán ở chính diện bàn làm việc: “Yêu thương anh đẹp trai, tránh thật xa ma men”.
Viết xong mấy chữ lớn, Hàng Hàng thắp một ngọn đèn cồn, mỗi đêm đúng giờ đặt trên bàn của Lương Trạch, rằng: “Em mà tránh xa cái gì? Nhậu chết bỏ, không nhậu thì để cho ma men đốt chết đi!”
Anh đẹp trai... Em sai rồi...
Nội tâm Lương Trạch khóc lóc thảm thiết.

[​IMG] 
Thời gian sau, Hàng Hàng nghe Hải Hồng kể một câu chuyện cười, mới kể cho Lương Trạch hư đốn trên Wang Wang.
Tình yêu 123: Có đó hông?
Ta là soái ca: Có!
Tình yêu 123: Hải Hồng mới kể cho anh nghe câu chuyện cười.
Ta là soái ca: Quào, anh kể nghe.
Tình yêu 123: Em quỡn chứ?
Ta là soái ca: Ừm, kể đi! Em còn mấy chữ nữa là xong rồi.
Tình yêu 123: Chuyện kể rằng có mấy người rất thích uống rượu cùng nhau. Ngày nọ, có việc nên giải tán, một người trong nhóm xỉn rồi, đi không nổi nữa, ba người còn lại mới nói: “Trời lạnh như vầy, phải lấy gì đắp lên cho anh ta chứ.” Thế nên, họ đắp đồ lên cho người đó rồi mới về. Qua ngày hôm sau, người xỉn kia tỉnh dậy, phát hiện trên mình bị đè bởi ba chiếc xe đạp.
Ta là soái ca:...
Tình yêu 123: Em không cười à?
Ta là soái ca: Cười rồi. Cũng hên mấy người xỉn kia không bùng cháy, nếu không người bị đè bởi ba chiếc CITROEN chắc tắt thở rồi.
Tình yêu 123: Em nghe ra là anh chọc em không?
Ta là soái ca: Không chỉ nghe ra anh chọc em, em cảm thấy Hải Hồng kể anh nghe câu chuyện cười này, là ý cổ đang chọc em trước rồi!
Tình yêu 123: Ha ha ha ha ha.
Ta là soái ca: Em thiệt sự đâu có nhậu tới mức đó đâu.
Tình yêu 123: Không tin!
Ta là soái ca: Em cả tháng nay có bước ra khỏi cửa đâu!
Tình yêu 123: ┐_┐(Chú thích: biểu cảm ngờ vực, sougou không có sẵn... Tôi tự làm đó) Vậy là em không có viết gì mới rồi.
Ta là soái ca: Em không có nhậu vậy thiệt mà, còn nhậu nữa là chết sớm, hết được ở bên anh đó.
Tình yêu 123: Biết nói ngọt quá ha!
Ta là soái ca: Yêu thương anh đẹp trai, tránh thật xa ma men.
Tình yêu 123: Đợi anh từ từ kiểm tra đi.
Hàng Hàng vừa cười vừa nhấm một hớp trà bưởi, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa kính, lại là bầu trời mùa hè xanh biêng biếc.
Read More

[​IMG]
Chương 31: Nối lại tình xưa
Dịch: Uông Dụ
Editor: Kan Kun
Lương Trạch: Em với Hàng Hàng làm lành rồi!
Chị dâu: Ò, vậy để chị viết thêm một tấm thiệp 100 ngày.
Lương Trạch: Chị không có mời ảnh?
Chị dâu: Chị không có mời em.
Lương Trạch: ...
Chị dâu: Còn chuyện gì không? Không thì chị cúp nha, Minh Minh lại khóc rồi.
Lương Trạch: Chị dâu, giọng chị nghe có vẻ rất mệt mỏi vậy?
Chị dâu: Nhảm nhí, em thử ngày nào cũng bồng bé con nhỏ mà coi!
Lương Trạch: ...
Chị dâu: Bộ em hết chuyện nói rồi hay sao mà nói chuyện đó!
Lương Trạch cúp điện thoại, tiếp tục dựa vào đầu giường, châm thuốc. Nửa kia của cái giường đã lạnh lẽo từ lâu, Hàng Hàng mới sáng sớm đã rời đi. Thời này khắc này, Lương Trạch đưa tay sờ phía bên kia, được một lúc rồi lăn qua phía đó, ra sức hít lấy cái gối. Đó là mùi của anh chủ tiệm. Cậu nhe răng cười như một tên ngốc vậy.
Miệng ngậm điếu thuốc, quấn mình trong mền, ôm cái gối mà Hàng Hàng đã kê đầu, cả đời này của Lương Trạch chưa từng cảm thấy bản thân thanh thản như vậy. Chính là thanh thản, dễ chịu!
Chán ngán với giường một suốt một buổi, cậu mới bước xuống, đứng trên mặt đất, hai chân có phần mềm nhũn, Lương Trạch không thể không vịn đỡ vào cái tủ đầu giường. Không biết là do tối qua ngủ quá trễ, hay là do làm quá sung, dù sao thì toàn thân không còn sức lực nữa. Trước khi lảo đảo bước vào phòng tắm, Lương Trạch thấy trên bàn ăn trong phòng khách có một chén sữa đậu nành, còn có một chiếc đĩa với những cái bánh bao nhỏ căng tròn. Dưới đĩa có một tờ giấy: ngủ dậy hâm lại rồi hẵng ăn.
Cảm giác hạnh phúc đó, đến khi Lương Trạch đứng dưới vòi sen xả nước thật mạnh cũng không thể gột trôi được.
Ngâm nga một bài hát, mở nắp chai sữa tắm, Lương Trạch nói với cậu em trai của mình: "Dũng mãnh lắm!" = =
Tới ngày hôm nay, Lương Trạch đột nhiên phát hiện mình trước đây rất ngang ngạnh, hôm qua chẳng phải là vô cùng êm đẹp sao, ngày xưa sao lại cứng đầu, sao lại chướng khí như vậy? Hôm qua, chỉ cần nghĩ tới phía trên là Hàng Hàng, người mình đang hôn là Hàng Hàng thì đã rất sung sướng, rất hạnh phúc rồi! Mặc dù rất đau, mặc dù đến bây giờ sau gáy vẫn cảm thấy không được dễ chịu lắm, nhưng sự thỏa mãn tâm lý tột cùng trong suốt quá trình đó, loại khoái cảm sinh lý mà bình thường không thể trải nghiệm được đó, đều rất đầy đủ.
"Cưng được tái sinh rồi đó!" Lương Trạch vui mừng phấn khởi.
Hàng Hàng chưa tới 10 giờ đã đến cửa hàng, mở cửa, huýt sáo với Ikkyu dưới lầu, mở máy, vào Wang Wang.
Doanh Doanh đến sau một chút, bước vào liền bị nói kẹt xe, Hàng Hàng mỉm cười, lắc lắc tay nói không sao.
Doanh Doanh đã lâu rồi không nhìn thấy nụ cười hiểu ý của Hàng Hàng như thế này, nhưng thực sự hiểu được anh ấy hôm nay rất vui.
Pha một ly trà sữa lớn, Hàng Hàng lướt Taobao. Lúc con của Chung Nguyệt Văn đầy tháng, anh mua một cái khóa trường mệnh đem qua cho em bé, Chung Nguyệt Văn nhận được liền nói với Hàng Hàng, đầy tháng không phải do tụi nhỏ làm, đó là ý của các bậc cha mẹ, nói làm tiệc trăm ngày cũng gọi thêm nhiều người thân, Chung Nguyệt Văn nói Hàng Hàng tháng đến khi đó nhất định phải tới. Lúc đó Hàng Hàng đồng ý rất miễn cưỡng, luôn cảm thấy không có lý do hợp lý để đi, nhưng chị Nguyệt mời quá tình cảm, nên không thể từ chối. Giờ thì tốt rồi, làm lành với Lương Trạch rồi.
Nhớ lại ngày hôm qua, Hàng Hàng có cảm giác như một giấc mơ. Mặc dù lúc đầu hai người rất thận trọng hơn nữa ý thức về khoảng cách rất mạnh, nhưng một lúc sau, liền tự nhiên lên. Lại có thể tùy ý nói chuyện rồi, hơn nữa còn rất thân mật. Điều khó tin nhất là Lương Trạch chủ động đòi anh chuyện đó. Cho dù đã chuẩn bị xong việc đập chết cậu rồi chôn vùi trong sân, nhưng sự việc diễn ra... mặc dù biến đổi bất ngờ, nhưng tới cuối cùng lại tốt đến kinh ngạc. Cùng Lương Trạch làm nhiều lần vậy rồi, ngoài một lần Lương Trạch kéo anh lên lầu rồi làm, thì là lần đáng tin này rồi. Anh cảm nhận sâu sắc sự khao khát trong lòng mình, sự nhiệt tình của mình. Điều làm người ta vui sướng nhất là, Lương Trạch đối với việc nằm dưới, không còn bài xích nữa, trước đây cũng không bài xích, nhưng là chịu đựng, bây giờ không bài xích, có vẻ như thực sự không sao nữa. Đúng hướng rồi!
Một trăm ngày mua gì cho em bé đây? Nói tới anh cũng chưa thấy em bé nữa, cảm thấy thật mong chờ, không biết có nét gì giống Lương Trạch không, suy cho cùng hai anh em họ trông khá giống nhau. Nghĩ tới đây, Hàng Hàng lại có chút bồn chồn, Lương Trạch rất thích con nít, nhưng nếu hai người bên nhau cả đời, vậy thì khỏi phải nghĩ đến rồi. Cậu ấy, có thể hạnh phúc không?
Để gạt đi sự lo lắng này, Hàng Hàng càng nghiêm túc hơn chọn quà, nhưng dạo cả buổi sáng, cũng không thấy có gì mới, toàn không phải quần áo em bé thì là khóa trường mệnh, vòng tay.
Ăn trưa xong, chiều định tiếp tục tìm kiếm, thì điện thoại reo, vừa nhìn thì thấy đó là Lương Trạch.

[​IMG] 
"A lô?" Hàng Hàng trả lời, trong lời nói vô tình lộ ra một nụ cười.
"Anh đẹp trai! Anh có thể xóa tôi khỏi danh sách đen trên Wang Wang không?" Lương Trạch từ có phần sốt ruột.
"Ò, khụ, hả." Hàng Hàng quên mất chuyện này, kéo tên “Ta là soái ca” từ trong danh sách đen ra, không được, không nhường, thế nào cũng phải xóa rồi thêm lại,"qua xác nhận của tôi".
"Ừm." Lương Trạch nhận được tin nhắn, nhấn xác nhận, "được rồi, sáng rồi!".
"Cậu lại lên Taobao mua bậy mua bạ cái gì vậy?" Hàng Hàng lúc này mới nhớ ra cái người này lên Taobao toàn mua mấy thứ mà người ta không mua = =
"Đâu có mua bậy mua bạ!" Lương Trạch phản bác, ngồi xổm trên ghế nệm nhỏ đùa với sóc bông, "Tiệc trăm ngày của con anh tôi, tôi định mua cái gì đó!"
"Vậy mới phải chứ."
"Còn nói nữa! Chị dâu tôi không có nghĩa khí gì hết!"
"Hả?"
"Hồi sáng tôi gọi chỉ báo tin tốt, nói chúng ta làm lành rồi, xong chỉ nói được rồi, để chỉ viết thêm một cái thiệp một trăm ngày nữa, tôi hỏi chỉ có phải không mời anh không, chỉ nói không phải, không có mời tôi! Ôi má ơi!"
"Ha ha ha ha..." Hàng Hàng cầm điện thoại cười, thầm nghĩ chị Nguyệt thật có nghĩa khí.
"Còn cười!"
"Cậu lựa được những món gì rồi?"
"Cũng được mấy món, trên Taobao, đang định nhờ anh góp ý, kết quả anh đen thui".
"Gửi địa chỉ đi."
"Gửi rồi, nhìn màn hình đi."
Hàng Hàng mở ra, không có món nào tin tưởng được hết─ transformer, đồ câu cá trong nhà, lâu đài lắp ráp....
"Cậu nghĩ cháu cậu mấy tuổi vậy?"
"Uh..."
"Mấy thứ đó đều là đồ chơi cho con nít năm tuổi trở lên!"
"Cái này ......"
"Ê!" Hàng Hàng đột nhiên nhìn thấy một bản rập. "Cậu coi cái này." Nói rồi, liền gửi địa chỉ cho Lương Trạch.
Lương Trạch mở ra, "Đây là đồ chơi gì vậy?"
"Chẳng phải trên đó có chữ à!"
"Đừng gấp, để tôi đọc đã."
"Ừ, cậu coi đi, Wang Wang nói."
"Được."
Hàng Hàng định cúp, Lương Trạch la lên một câu, "Ê, bánh bao ngon lắm!"
"Coi cậu kìa." Hàng Hàng cúp máy.
Một lát sau, Lương Trạch xem xong rồi bắt đầu lên tiếng.

Ta là soái ca: Đây là đồ in dấu tay chân?
Tình yêu 123: Ừ, còn có dấu mông nữa ^ _ ^
Ta là soái ca: Coi bộ được đó! Siêu phàm thoát tục!
Tình yêu 123: He he, tôi cũng cảm thấy rất được, tới bữa đó để cho bé in lên, trăm ngày, rất có giá trị kỷ niệm đó!
Ta là soái ca: Được! Vẫn là anh có sáng tạo ~
Tình yêu 123: Lời khen này nghe được đó!
Ta là soái ca: Ê, cái bản rập này tiệm đó có loại lớn không ha?
Tình yêu 123: Lớn? Cậu tính làm gì?
Ta là soái ca: Tôi cũng in hai dấu tay tặng anh!
Tình yêu 123: = =
Ta là soái ca: Hay là anh muốn tôi in dấu thằng nhỏ trong tư thế hùng dũng oai phong tặng anh?
Tình yêu 123: Thích làm gì thì làm, tôi đặt hàng đây = =
Ta là soái ca: Ê, anh nói chuyện với tôi một lát đi!
Tình yêu 123: Đợi tôi đặt xong đã!
Ta là soái ca: Ừ! Ê, đừng, tôi đặt cho.
Tình yêu 123: Tại sao?
Ta là soái ca: Hai ta tặng chung, anh đừng tốn kém, ha ha.
Tình yêu 123: Có gì đâu mà tốn kém, việc nên làm thôi mà.
Ta là soái ca: Tôi đặt cho!
Tình yêu 123: Đừng, tôi không yên tâm, cậu dám hỏi người ta có loại lớn không lắm à.
Ta là soái ca: Anh hiểu tôi quá, có điều tôi đặt xong rồi, ha ha ha, trả tiền luôn rồi... có loại lớn! Anh đợi dấu ấn thằng nhỏ dễ thương của tôi đi nha!
Tình yêu 123: Tan vỡ!
Tiệc trăm ngày của hai vợ chồng Lương Bân ngày 16 tháng 12, đãi 20 bàn. Lúc Lương Trạch với Hàng Hàng đến cảm thấy rất ngạc nhiên, khách đến rất đông.
"Nhà cậu có nhiều họ hàng như vậy à?"
"Vầy... không thể nào..."
"Đó đều là họ hàng của chị Nguyệt?"
"Không nhớ nữa, không thấy mặt ai quen cả..."
"Hỏi cậu cũng như không." Hàng Hàng đến chỗ ký tên, đưa thiệp, viết tên mình, để lại bao lì xì.
Lương Trạch ôm một chồng bản rập đi vào bên trong.
"Cậu trở lại! Không ký tên à!"
"Oh." Lương Trạch quay lại, viết lại tên mình kế bên tên Hàng Hàng.
Hàng Hàng gõ đầu Lương Trạch một cái, "Cậu phải ký ở đây chứ!" Phục cậu ta luôn, ký vào chỗ “bạn bè”, Lương Bân nhìn không điên mới sợ!
"A?"
"Làm phiền cho cậu ấy quyển của người thân"
Mấy cô bé con dì, con bác của Chung Nguyệt Văn đứng đó thấy thế cười ha ha.
"Vậy tại sao anh lại ký chỗ bạn bè?" Lương Trạch ngẩng đầu.
"Hỏi nhảm!"
Lương Trạch ký rẹt rẹt tên mình thiệt bự, chưa kịp khô, "Anh ký lại đi, ký kế bên tôi nè!"
Hàng Hàng không biết làm sao, nhưng nhìn điệu bộ của Lương Trạch, nếu anh không ký, thế nào cũng phải đứng ở đây giải thích lý lẽ một hồi, Hàng Hàng không muốn để cho tiệc trăm ngày của chị Nguyệt để lại ấn tượng cho người khác như vậy, đành phải cầm bút lên ký lại.
"Quà không để lại sao?" Cô gái chớp mắt hỏi.
"À, không, mang vô luôn." Hàng Hàng cười dịu dàng.
Sau Chung Nguyệt Văn thấy quyển ký tên đó, cười suốt một buổi.
Khách đến nhiều rồi, cười nói rôm rả. Mỗi chiếc bàn đều có để bảng tên, Lương Trạch và Hàng Hàng cứ đi về phía trước, không biết phải ngồi đâu.
"Chú Trạch!" Bé Thúy nhìn thấy Lương Trạch trước, gọi to rồi chạy qua.
"A bé Thúy của mấy chú!" Lương Trạch bế bổng cháu gái lên.
"Chờ chú quá trời quá đất luôn!" Bé Thúy nở nụ cười tươi roi rói, cũng không quên chào hỏi với Hàng Hàng, "Con chào chú!"
"Chào bé Thúy." Hàng Hàng xoa xoa đầu bé Thúy.
"Mấy đứa tới rồi à?" Lương Bân nhìn thấy em trai bước qua.
"Tới rồi! Ngồi đâu đây anh!"
"Ngồi bàn trên cùng kìa." Lương Bân nói xong dẫn họ đi về phía trước.
Hàng Hàng đảo mắt một lượt... Được không, toàn là người lớn. Đây, đây rõ ràng...
"Hàng Hàng..." Chung Nguyệt Văn bồng em bé ngồi bên cạnh mẹ cô, thấy Hàng Hàng liền vẫy tay ra hiệu, "Qua đây, ngồi kế chị nè!"
Đây là bàn gia đình... không phục không được mà.

[​IMG] 
Chung Nguyệt Văn giới thiệu dứt khoát dù sao cũng dễ tin, nói là em nuôi, mẹ Chung Nguyệt Văn cũng rất coi trọng, nói hôm nào tới nhà, chính thức nhận con. Lương Trạch cứ chơi với bé Thúy, dù sao anh cũng có rào cản giao tiếp với gia đình chị dâu.
Sau khi in dấu tay xong, mọi người đều rất vui. Hàng Hàng bồng em bé một hồi, bé con thật nhỏ bé, đùa nghịch vói cái mền. Đổi qua Lương Trạch bồng, em bé vung nắm đấm nhỏ tròn của mình về phía Lương Trạch, xong còn hé miệng cười.
"Đúng là con trai mẹ mà." Chung Nguyệt Văn rất hài lòng.
Buổi tiệc rất náo nhiệt, nhưng dạo này Lương Trạch công việc rất nhiều, không thể không xin phép trước, Hàng Hàng nói đi cùng, Chung Nguyệt Văn sống chết giữ anh lại, nói tối nay cả nhà định ăn cơm, em cũng theo chị về đi. Lương Bân rất bất lực, vợ à... rốt cuộc đứa nào mới là em ruột đây, hết biết luôn rồi!
Không còn cách nào khác, Hàng Hàng đành giống như chủ nhà tiễn Lương Trạch ra cửa.
"Anh trở vô đi." Lương Trạch lên xe, "Toàn mắc nói chuyện với yêu ma quỷ quái, anh đã ăn được mấy miếng đâu, nhưng không sao, bên thông gia nấu ăn ngon lắm, tối anh ăn nhiều vô."
Hàng Hàng nghe muốn xỉu, người này...
"Tôi về trước, tới tối tôi viết gần xong sẽ qua tìm anh." Những ngày này Lương Trạch đều ban ngày viết bài, đêm tới khoảng mười một giờ qua nhà Hàng Hàng, chạy rất siêng năng, không hề cảm thấy mệt mỏi.
"Cậu kêu tôi tối về nhà họ ăn cơm thiệt đó hả?"
"Có gì đâu, người nhà hết mà."
"..."
"Anh vô đi, lạnh lắm, anh coi anh ra ngoài mà cũng không khoác áo lên."
"Ê." Hàng Hàng mở cửa bước vào xe, ngồi ở ghế sau.
"Sao anh lại vô đây?"
"Sau này không có con... cậu có thấy tiếc không?"
"Con?"
"Phải đó, tôi thấy cậu rất thích con nít."
"Tôi thích con của người khác." Lương Trạch lại nằm dài trên lưng ghế.
"Chuyện này rất nghiêm túc!" Hàng Hàng cau mày.
Lương Trạch châm thuốc, "Thiệt mà, lời tôi nói đều là thật! Nếu là con của tôi, tôi mắc mệt lắm."
"Không có đứng đắn gì hết, không nói nữa." Hàng Hàng mở cửa xe.
"Tôi còn có Ikkyu với Chiếc Lá Nhỏ mà, còn con của tụi nó nữa! Mà nói sao Ikkyu không đẻ ha?"
"Ai mà biết đâu." Hàng Hàng bước xuống xe.
"Nè." Lương Trạch hạ kính xe thò tay ra, nắm lấy cánh tay của Hàng Hàng, "Tôi cũng còn có anh nữa."
Hàng Hàng mỉm cười, "Qua mấy ngày cậu không còn bận như vầy nữa, dọn qua đây đi."
"Hửm?"
"Đừng chạy qua chạy về như vậy nữa, tôi dọn phòng ngủ ra ngoài cho cậu làm phòng sách. Hai chúng ta có thể ngủ ở phòng khách."
"Anh đẹp trai!" Lương Trạch mở to mắt, "Ý anh là chúng ta ở chung với nhau!" Đôi mắt đó sáng rực lên!
"Ừm, phải."
"A! Quá đã! Được!"
"Buông đi, về viết đi."
"Được!!, mi gió cái đi, rồi buông. Tối nay gặp nha!"

Chương 32: Hồi Kết

Dịch: Kiều Anh Trần
Editor: Uông Dụ
[​IMG] 
Ta là soái ca: Tình yêu à, đồ đạc của em thu dọn tương đối rồi, nhưng em không biết bộ sưu tập của em có thể để trong phòng ngủ anh đã dọn cho em không vậy?
Tình yêu 123: Vứt mấy cái bộ sưu tập ấy đi
Ta là soái ca: Cái gì!
Tình yêu 123: Đó toàn là rác rưởi.
Ta là soái ca: Sao có thể là rác rưởi chứ! Đó đều là bảo bối của em đó
Tình yêu 123: Đó chính là rác rưởi, một chữ thôi, vứt
Ta là soái ca: Huhuhuhu
Tình yêu 123: Khóc cũng vô dụng, nếu không nỡ, em cứ tiếp tục sống cùng với thứ rác rưởi đó đi
Ta là soái ca: Trời ơi! Cho dù những thứ đó không đáng đồng nào, chúng cũng đã theo em n năm rồi đó! Em hoài cổ, thật không nỡ!
Tình yêu 123: Em ...
Ta là soái ca: Xin anh đó!
Tình yêu 123: Vậy em muốn mang qua cái gì?
Ta là soái ca: Cái nào em cũng muốn mang qua à
Tình yêu 123: Đừng mang nữa, em cũng đừng qua nữa!
Ta là soái ca: Không qua thì em ở đâu! Anh đã cho em thuê phòng rồi mà!! (thương tóa)
Tình yêu 123: Mặc kệ
Ta là soái ca: Bỏ đi, không mang thì không mang, cũng không thể vứt đi, để lại đây vậy
Tình yêu 123: Tin anh đi, nếu em để lại đó, người thuê nhà chắc chắn chạy mất dép ^_^
Ta là soái ca: Vì sao?
Tình yêu 123: Dọa người, vừa vào cửa có khi bị dọa chết cũng nên
Ta là soái ca: Không thể nào! Anh đợi em gọi điện hỏi người thuê nhà chút
(10 phút sau...)
Ta là soái ca: Trời đất! Bọn họ thật sự nói nếu để đồ đạc lại ở đây, sẽ không thuê nữa...
Tình yêu 123: Còn phải nói!
Ta là soái ca: Báu vật của em (T.T)
Tình yêu 123: Dù thế nào anh cũng chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý giữ lại một thứ thôi, em chọn đi
(nửa tiếng sau ...)
Ta là soái ca: Em, quyết định rồi! Gương thần socrates
Tình yêu 123: Được thôi
Ta là soái ca: Để tưởng nhớ thời thanh xuân em đã đánh mất!
Tình yêu 123: = =
Ta là soái ca: Những thứ khác cũng không thể vứt đi, em nghĩ rồi, bán chúng đi vậy!
Tình yêu 123: Bỏ đi, không ai mua đâu!
Ta là soái ca: Đăng lên Taobao á, anh giúp em quảng cáo là được! Hahaha
Tình yêu 123: Cửa hàng của anh thì sao!
Ta là soái ca: Đúng nhỉ, anh cứ tiếp tục bán vật dụng cho thú cưng của anh, anh tài giỏi như vậy, coi như thêm thêm nghề phụ thôi mà! Em lúc đó cũng có thể thoải mái mà mua đồ của anh, đồ của em cũng có thể thoải mái mà được bán ra đi!
Tình yêu 123: Đồ của em? Cũng là em mua đi! Muốn bán ra ngoài hả, phải gia công lừa đảo nhiều lắm.
Ta là soái ca: Vậy anh nói xem gia công kiểu gì?
Tình yêu 123: Hết cách! Không bán! Quay lại phát hiện là hàng giả, anh hủy rồi!
Ta là soái ca: Mấy người bán cho em sao lại không sợ?
Tình yêu 123: Phí lời, bọn họ đội chứng minh thư mà đi bán đồ sao
Ta là soái ca: ừ nhỉ ....
Tình yêu 123: Đầu heo!
Ta là soái ca: Vậy chợ bán đồ cũ thì sao? Chúng ta bày một sạp... Bán hết thì chạy!
Tình yêu 123: Hớ hớ, thì ra đá cũng có thể mở mang đầu óc đó ^_^ Anh duyệt!
Thứ bảy ngày 22 tháng 1.
Hàng Hàng lái xe chở Lương Trạch cùng với đống đồ đồng nát của cậu đến chợ bán đồ cũ. Chưa cần nói đến xe của anh ấy chở không nổi, chỉ cần 1 con gấu teddy thôi cũng cao hơn 1 người rồi.
Đây là tuần thứ hai từ lúc bọn họ ở cùng nhau rồi, việc lớn việc nhỏ xảy ra liên tiếp.
Ví dụ như, tật xấu lấy đồ xong không để lại chỗ cũ của Lương Trạch
Ví dụ như, tật xấu vứt giấy in đầy đất của Lương Trạch.
Ví dụ như, tắm xong không hốt tóc.
Ví dụ như, ăn đồ xong không rửa đĩa.
Vân vân, vân vân
Hàng Hàng cảm thấy trong nhà giống như bị gió bão ghé thăm vậy. Lương Trạch trước giờ đều như vậy, ngày trước khi thỉnh thoảng đến ở không lâu nên chưa bộc lộ ra hết. Bây giờ thì hay rồi, Lương Trạch một ngày 24 tiếng ở trên nhà, mà Hàng Hàng đa số thời gian đều là ở dưới trông tiệm, vấn đề toàn bộ lòi ra hết.
Hai tuần, Hàng Hàng không ngừng mắng người, Lương Trạch có tiến bộ nhưng chỉ là rất nhỏ, không đáng kể.
Lương Trạch mỗi lần bị mắng đều nhận sai, thái độ rất được, cũng bảo đảm sẽ sửa, nhưng mấu chốt là, bạn không mắng cậu ta, cậu ta lại quên thôi.
Liên tục mắng như vậy, chính Hàng Hàng cũng thấy phiền, Lương Trạch ngược lại đã thành nghe không biết mệt. Chỉ cười ha ha đáp lại, sau đó còn chọc ghẹo Hàng Hàng, đến nỗi làm cho Hàng Hàng của chúng ta một lúc sau liền hết giận ngay. Thế nhưng, hôm sau lại trở về nguyên bản.
Khổ không kể xiết.
Nhưng, trừ những thứ này ra, cuộc sống của hai người bọn họ vẫn là rất tốt.
Tối nào hai người cũng cùng nhau xem phim, hoặc cùng ra ngoài ăn gì đó, có lúc thì ve vãn nhau, ân ái nhau, khá là mãn ý. Chuyện giường chiếu đối với Lương Trạch đã không còn là trở ngại nữa, cũng hay đòi nằm trên, cũng may thuyết phục dạy bảo vài câu là có tác dụng.

[​IMG] 
Một chuyện tương đối ấm áp nữa đó là hai người cùng nhau trang trí phòng, mua một số thứ hay hay, trang trí từng cái một. Bức hình Dịch Khả Phong chụp Hàng Hàng đã treo lên, Lương Trạch lần đầu tiên nhìn thấy phản ứng vẫn không liên quan như cũ: “Em nói rồi, chúng ta chính là trai đẹp mà!” Nhưng tấm kế bên... Chính là dấu ấn đó. Nhìn xa còn được, còn tưởng là hàng thủ công đặc sắc của bộ lạc thổ dân Châu Phi, một con voi nho nhỏ, hai tay hai con, nhìn xa thì giống mặt con voi. Thế nhưng nhìn gần... là cáo gì thì chính là cái đó. Hàng Hàng không cho treo Lương Trạch liền sốt ruột, nói, “Anh đẹp trai, anh biết em vì in cho thiệt đẹp như vầy đã tốn bao nhiêu tâm huyết không!”
Haiz.
"Anh đẹp trai à! Nhiều người ghê, anh nói xem chúng ta có thể tìm được chỗ ngồi không!" Lương Trạch đặt con teddy ôm theo xuống, tay phải cầm mấy món đồ sứ lên.
"Không biết nữa, nhìn xem". Hàng Hàng cầm lên món đồ gốm ba màu đời Đường, hàng mỹ nghệ gì đó, còn phải sắp xếp.
Để lên vỉa hè sao.
Hai người đi về phía quảng trường, quầy hàng đã không ít rồi, tìm một buổi trời mới tìm thấy một góc xó còn trống. Hàng Hàng cẩn thận trải lên một miếng vải, Lương Trạch để từng món đồ một lên trên.
Ở cùng Hàng Hàng cậu rất vui, mỗi ngày đều có người làm bữa sáng cho, có người giặt đồ cho, có người cùng mình nói chuyện, có người cùng mình vui đùa. Chỉ là cậu ta cứ luôn thích chọc Hàng Hàng giận. Lương Trạch luôn cảm thấy Hàng Hàng có lúc còn kỹ tính hơn cả con gái, trong phòng bừa bộn một chút thì sao, không phải chỉ có hai người thôi à, cũng không ai chê ai. Điều làm cho người ta không thể nhẫn nhịn nhất chính là ngày nào cũng phải tắm, hơn nữa đi vào dội nước vài cái rồi đi ra cũng không được, nhất định phải theo đúng bài bản mà gội đầu, tắm sữa tắm, không thơm phưng phức thì không cho lên giường. == Điểm này Lương Trạch nghĩ thế nào cũng không hiểu được, anh liếm cái thứ đó của em còn không chê dơ, có một ngày không tắm thôi mà anh đã la em rồi (hix hix, thương thương).
Haiz
"Anh đẹp trai à! Em còn phải đặc biệt viết bảng giá nữa!" Lương Trạch nói rồi đưa một chồng thẻ đến trước mặt Hàng Hàng, "Chúng ta phải ghi rõ giá".
Hàng Hàng nhận lấy đống đó nhìn, mũi xém chút cong sang một bên rồi. Nổi máu, xé luôn.
"Anh đẹp trai!"
"Giá này ai mà mua!"
"Anh nói bậy! Em đã giảm 20% so với giá em mua rồi đó"
"Cái gì?" mắt Hàng Hàng thiếu chút nữa rơi ra ngoài luôn rồi, "Em... Em nói lại lần nữa..."
"Thì vậy mà! Em đã giảm 20% so với giá ban đầu em mua rồi!"
Hàng Hàng ngồi chồm hổm xuống, cảm thấy nếu không ngồi xuống thì phổi có thể từ trong lồng ngực mà ứa ra ngoài mất.
Cậu ta chỉ là đồ ngốc thôi sao?
Lương Trạch cũng ngồi xuống, "20% thì 20%, cũng không lỗ nhiều lắm mà..."
"Đừng nói chuyện với anh, để anh tỉnh lại đã..."
"Có phải vì dậy sớm quá không? Tuột huyết áp?"
"..."
"Lúc em qua có thấy một quán ăn nhỏ, em mua cho anh chén sữa đậu nành nóng nha!"
"...."
Hai người ngồi xổm một lúc, cũng không có ai đến mua đồ, Lương Trạch chán nản, lúc cậu ta vừa vào nhìn thấy không ít quầy hàng rất thú vị, lúc này đang tấp nập lắm.
"Anh đẹp trai, em muốn đi dạo một chút!"
"Dạo cái gì?"
"Nhìn thấy nhiều thứ thú vị tóa, mún mua... "
"Em dám!"
"Anh dữ cái gì..." (giọng tứ xuyên, chắc là quê Hàng Hàng nhỉ)
"Học người Tứ Xuyên nói chuyện cũng vô ích, không được đi!"
"Em..."
"Ngoan ngoãn trông hàng đi"
"Hứ..."
Qua một buổi sáng, hai người chỉ bán được một bộ đồ sứ, là giảm giá so với giá lúc đầu Lương Trạch mua, vậy mới thấy vẫn còn những thành phần dễ dao động (giống mình). Nên trách người đó cũng quá đen đủi đi, Hàng Hàng định giá 400, Lương Trạch dậm chân không bán, người khách này càng nhìn càng cảm thấy là đồ tốt, không chần chừ liền mua luôn.
Thật ra, cũng chỉ đáng 50.
Buổi trưa hai người một người ăn một cái bánh chiên, một người uống một lon ca cao nóng. Mùa đông, trời lạnh đất muốn đóng băng, hai người mặc như hai con gấu vậy, lúc này mà không có chút nhiệt độ của mặt trời tỏa xuống, cũng có thể đông chết người không chừng.
Lúc thì người này đứng lên nhảy nhảy, khi thì người kia đứng lên nhún nhún, về sau Hàng Hàng thấy môi Lương Trạch đều tím tái, đành để cậu ta đi quanh quanh, trước khi đi bắt cậu ta giao ra ví tiền. ^_^ (khôn quá ông hơi)
Có lúc Hàng Hàng không biết Lương Trạch có phải tang môn tinh* không, cậu ta vừa đi, người ta liền lần lượt đến xem đồ, Hàng Hàng không nhiệt tình quảng cáo cũng bán được mấy món đồ.

* Tang môn tinh bất lợi cho cả cha mẹ, gia đạo và con cái, chưa kể ảnh hưởng xấu đối với chính mình về mặt tâm lý, tính tình, vận số. Đặc biệt nếu đi với sát tinh thì tai họa rất nhiều và ảnh hưởng đến nhiều phương diện, cụ thể như: khổ cực, cô độc; khắc vợ, chồng, góa bụa, cô đơn; bị bắt bớ, giam cầm; bị bệnh tật trầm kha; bị tai nạn nguy hiểm đến tính mạng; yểu tử.
Lúc sau một đôi nam nữ đến, cô gái nhìn thấy con gấu của Lương Trạch hai mắt lập tức sáng lên. Không cần nhìn nó là đồ nhái, làm rất tỉ mỉ, chứng nhận giả cũng có, hơn nữa kích thước lớn, rất đẹp. Cô gái sống chết muốn mua, anh chàng cũng sống chết không cho mua. Về sau cô gái bị chàng trai kéo đi. Hàng Hàng chán mình định giá cao quá, 800 có chút không thỏa đáng. Không ngờ tới 20 phút sau, chàng trai trở lại, vứt xuống 800 liền ôm con gấu đi. Có thể dễ dàng nhận ra, hôm nay mà con gấu này còn ở đây, bạn gái anh ta sẽ không ở bên cạnh anh ta nữa.
Sau khi Hàng Hàng bán gần hết, xem đồng hồ, Lương Trạch cũng đã đi được hơn 2 tiếng rồi, không có tiền còn dạo gì nữa chứ!

[​IMG] 
Còn lại một bộ ấm trà Nhật Bản, một hộp búp bê Nga, Hàng Hàng bắt đầu thu dọn, nghĩ thầm không ổn, giữ lại cho Lương Trạch đi. Nói thật, Hàng Hàng vốn dĩ cũng không nghĩ được những thứ này có thể bán ra được bao nhiêu, những thứ đó nếu không phải nhìn cũng được, anh ta đã trực tiếp ném đi rồi, đó là những thứ còn thừa lại, có thể sẽ có người mua, cũng coi như đã toàn thắng trở về rồi. Chút tiền trong túi, so với lúc đến đã tăng lên hơn 5000. Hàng Hàng nghĩ vậy liền nhếch miệng cười, không cười thành tiếng, vẫn không bì được với giá gốc của đống đồ đó! Cái đầu heo không có não này, về sau chắc chắc không thể để cậu ta mua đồ nữa!
Thu dọn xong, Lương Trạch cũng trở về, nhìn khoảng đất trống không, mở miệng hỏi: "Bán hết rồi à?"
Hàng Hàng gật đầu, "Còn lại trà cụ với búp bê Nga để lại cho em.”
"Em muốn hôn anh một cái ghê!"(moah, hôn đi còn nói làm chi)
"Em đừng nha"
Hàng Hàng quyết định nhanh nhanh rời đi, chỉ sợ người ta trở lại trả lại hàng, nghĩ đến lòng bàn chân cũng đầy mồ hôi.
Lương Trạch lại đi rất chậm, nói đi bên trái cậu ta nhất quyết rẽ phải, lộn xộn một hồi cuối cùng dừng lại trước một quầy bán mặt nạ.
"Em muốn làm gì?"
"... Anh đẹp trai... Em thích cái mặt nạ kia...."
Hàng Hàng cúi đầu, nhìn thấy 1 cái mặt nạ loại dùng trong vũ hội cung đình, ngồi xuống xem, thiết kết cũng được đó.
"Có thể mua hông?" Lương Trạch ngồi xuống cọ cọ Hàng Hàng.
"Bao nhiều tiền vậy?" Hàng Hàng hỏi người bán
Chủ hàng là một người đàn ông trên 30 tuổi, trừng mắt, "260"
"Đi", Hàng Hàng đứng dậy.
"Anh đẹp trai!"
"Đi" Hàng Hàng xốc Lương Trạch dậy.
Chủ hàng vừa thấy vụ làm ăn này không được, vội vàng đứng dậy "Anh bạn trẻ, anh trả bao nhiêu? Anh nói tôi nghe xem"
"60" Hàng Hàng lên tiếng
"Anh đùa tôi có phải không, cái mặt nạ này của tôi..." người này nói một hồi, Lương Trạch vừa nghe vừa gật đầu, Hàng Hàng đã đi mất rồi.
"Chàng trai này, nói với cậu ta tôi không nói được, cậu biết nhìn hàng, cậu cũng xem cả buổi rồi, trả 180, cậu cầm đi, chọn bất cứ cái nào cậu thích"
Lương Trạch sắp khóc tới nơi, "Tôi thích cũng không ích gì, tiền ở trên người anh ấy rùi!"
"Hàng Hàng" Lương Trạch đuổi theo.
Chủ quầy vẻ mặt tức giận, "coi như tôi xui xẻo di, 60 oke, mau mua đi"
Lương Trạch vừa chạy vừa nghe thấy ông chủ nói, kêu to, "Anh đẹp trai à! Ông ta bán rồi!"
Hàng Hàng đứng lại, rút ra 100, quay người lại, đưa cho ông chủ. Lương Trạch cảm thấy vừa lòng thỏa ý cầm trên tay mặt nạ và tiền thối lại, giơ mặt nạ đong đưa đi bên Hàng Hàng.
Hàng hàng nhìn cậu ta, mỉm cười. Thật giống như một đứa trẻ không lớn nổi vậy. Nói đến cũng thật trùng hợp, tầm mắt vừa phóng ra đã thấy cái đầu gấu của Lương Trạch, giờ đây là trong vòng tay của cô gái kia, vừa nhìn liền thấy là đang tìm anh ta, vẻ mặt lo lắng.
"Đưa anh mặt nạ". Hàng Hàng giật lấy mặt nạ của Lương Trạch, đeo lên. Đừng nói ta thất đức, hàng cũng đã bán rồi, sao có thể trả lại!
"Anh đẹp trai! Anh cũng thích sao?" Lương Trạch không hiểu chuyện gì xảy ra, "Hay là chúng ta quay lại mua thêm một cái nữa đi?"
"Đi nhanh chút đi". Hàng hàng kéo tay Lương Trạch.
Lương Trạch không hiểu nên hai mắt vẫn đảo quanh, trước khi cậu ta hô lên "đó không phải là con gấu của em sao", Hàng Hàng nhanh chân nhanh tay mà bịt miệng cậu ta lại, kéo cậu ta ra khỏi chợ đồ cũ.
"Anh đẹp trai, anh được nha!" Lương Trạch bị nhét vào trong xe, không hiểu chuyện gì xảy ra.
"Cầm lấy mặt nạ của em này, chúng ta chạy thôi"
Sau khi về đến nhà, Hàng Hàng ở trước miếng bùa đã xin hồi tết âm lịch năm nay lạy một buổi.
"Ôi, em thật tiếc những thứ bảo bối đó của em, chẹp chẹp ...". Lương Trạch vẫn ở một bên mà cảm thán.
Hàng Hàng nhìn Lương Trạch, thật muốn dỡ cái óc của cậu ta xuống làm banh mà đá một phát.
Chạng vạng trời vừa mưa vừa tuyết, trời tối đen như mực, Lương Trạch căng mắt nhìn những ký tự trên màn hình, lại giương mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như sắp đến tận thế vậy, sáng sớm rõ ràng trời vẫn đẹp mà.
Ta là soái ca: Anh đẹp trai! Anh nhìn bên ngoài mà xem!
Tình yêu 123: Năm nay khác thường quá
Ta là soái ca: Trái Đất sắp nổ rồi
Tình yêu 123:....
Ta là soái ca: Lúc này mà lại vừa mưa vừa tuyết, đáng sợ quá
Tình yêu 123: Trái Đất bắt đầu trả thù nhân loại rồi
Ta là soái ca: Đúng vậy đó!
Tình yêu 123: Mùa hè năm ngoái, Châu Âu có người chết vì nóng đó
Tình yêu 123: Mùa đông, có người đông chết
Tình yêu 123: Thế này cũng coi như là sự báo thù của tự nhiên
Ta là soái ca: Haizz
Tình yêu 123: hahaha
Ta là soái ca: haha
Tình yêu 123: Người sao Hoả
Tình yêu 123: Anh phải nịnh em cho tốt mới được
Ta là soái ca: Haha! Được đó!
Tình yêu 123: Sau này nếu không thể ở Trái Đất nữa
Tình yêu 123: Em đưa anh lên sao Hoả với nhé
Ta là soái ca: Đến lúc đó đưa anh đi di dân
Ta là soái ca: Vui chết mất
Tình yêu 123: ừm ừm
Ta là soái ca: Cho anh thẻ xanh
Tình yêu 123: Còn phải mang theo sóc bông của chúng ta nữa ^_^
Ta là soái ca: Okey bấy bề
Tình yêu 123: người sao Hoả thật tốt
Ta là soái ca: Tất nhiên rồi! Dân sao Hỏa tốt lắm đó
Tình yêu 123: Rất nhiệt tình ^_^
Ta là soái ca: hahaha, ấy, đúng rồi, có cái này chưa hỏi anh, anh xem thế nào?
Tình yêu 123: Đợi anh xem đã
(2 tiếng sau...)
Tình yêu 123: Dịch KJ? (một loại dịch của sóc bông)
Ta là soái ca: Vị việt quất đó!
Tình yêu 123: ...
Hạnh phúc chân thật và hạnh phúc giả dối khác nhau ở chỗ, cái đầu tiên thì trả giá trước sau đó mới hưởng thụ, cái thứ hai là hưởng thụ xong rồi mới trả giá.
Mà cái gọi là tình yêu, người khôn ngoan khẳng định không có được nhiều bằng kẻ hồ đồ. Giống như người cứ chuyên tâm làm việc vậy, đừng nghĩ đến tiền, tiền sẽ đến nhanh hơn (cái này giống trong idiot này!)
Read More

Vì ngày ǝm đến là ngày rơi mùa hè. Bầu trời lấp lánh những cánh hoa như sao tỏa bay.
Dường như là vẫn thế ǝm không trở lại, mãi mãi là như thế ɐnh không trẻ lại. Dòng thời gian trôi như ánh sao băng...